Ông yên tâm, việc này không hề phạm pháp. Để tránh những hận thù. Dù nó cũng chẳng mới thì bạn cũng lưu lại được một số dữ kiện nào đó cho những phân tích sau này.
Ông chú em bố được trao quyền lãnh đạo khâu tổ chức đám cưới. Ai dẫn đi đâu thì tôi đi… Bạn dần biết cách đặt năng lượng của mình vào cái gì.
Đó mới thực sự là sự cởi bỏ để đến với trí tưởng tượng. Có nhiều cái không thanh toán được bằng lí trí. Nhưng rồi khi có thêm nhiều vết thương và nhiều sẹo, bạn thấy cũng được thôi.
Kiểu chơi chữ ai chả biết này đôi lúc tự nhiên đến thì dùng thôi, chưa bao giờ thử bẻ đôi từ nhân loại, bẻ ra thấy cũng hay. Bạn bỏ một buổi bấm huyệt để viết. Người rỗng như không có lực.
Họ đã hy sinh, điều đó đem lại lòng biết ơn. Tôi cười khùng khục trong họng. Chả biết đường nào mà lần.
Bác bắn đại bác từ thành trì của bác tới chỉ nghe tiếng nổ chứ không tới. Cái chính là tự mình phải làm chủ mình. Tập về thấy tốn nhưng cũng đáng.
Nhưng bác nói: Bật dậy nào. Trong lúc trò chuyện, chúng tôi gặp một người quen nữa. Tôi tự hỏi tại sao họ lại cho một số con chim vào những cái lồng nhỏ trong một cái lồng to.
Cái đó sẽ là một đại diện nhỏ cho tinh thần tự chủ và sự hoà nhã. Sẽ đứng ngoài luồng đường to, chĩa ống kính vào những con người sống đời ấy và lưu lại những hình ảnh thú vị. Rất rối rắm và hoang mang.
Xã hội loài người thì phải như thế. Nhiều khi bạn thấy rõ những giới hạn bị va đập bởi khát khao muốn làm được tất cả. Một giai đoạn thực tế đã và đang diễn ra là những tâm hồn chết, sau một thời gian cầm cự, dần hòa với những tâm hồn chết trước khi chào đời làm thành những khối ung nhọt.
Bạn bắt đầu giở miếng im lặng của mình ra. Cây ở mỗi phố đều đẹp một kiểu. Lời lẽ không tổng ngổng tồng ngồng mà chữ nào chữ nấy được rẽ ngôi, xịt keo bóng mượt.