Cuối cùng, đứng trên một góc nhìn (cứ coi như) toàn vẹn, dung hợp các mặt của đời sống, như thể toàn bộ những gì thuộc về bạn chỉ là một con mắt (có thể là) tròn xoe hấp thụ mọi phương hướng của cái vũ trụ nằm trong và ngoài nó thì bạn chưa biết một tí gì cả. Nhưng ông cụ thì vẫn muốn sống. Cái chính nằm ở sự tự điều chỉnh.
Lại chơi vào lúc đau đầu thì thật ngốc. Và như thế, dễ chả hay gì nữa. Có một hôm, ông chú gọi bạn sang bảo: Mày vào đây chú cho ít mật gấu bóp chân.
Bạn định ăn sáng nhưng không có cảm giác đói. À, trước khi kể tiếp chuyện hôm qua thì tôi đốt. Và khi tích trữ được thì tôi lại mệt vì sự đi quá tải của đầu óc nhỏ nhoi.
Khi họ coi bạn là một đứa trẻ con thì thật khó thở nếu cứ giữ bộ mặt đạo mạo làm gì cũng quang minh chính đại của một quân tử. Và một người có thực tài (dù sáng tạo cho riêng mình hay cho bất cứ ai) phải làm cho thị hiếu dù ít dù nhiều trở nên thông minh, nhạy cảm hơn thay vì làm nó ngu đi, sau khi tiếp xúc với tác phẩm của anh ta. Nhưng cái giấc mơ cũ ấy, đời có lấy đi đâu.
Cặp giò kia phàm tục quá. Hơi tiêng tiếc không tập từ mấy tháng trước. Không nhiều thiên tài muốn kể hoặc có khả năng kể về mình.
Không hy vọng những ký ức không bị xáo trộn hoặc nhầm lẫn. Kể cả sau một đêm trong giấc mơ mà mọi người thân xúm vào mỗi người một ý vạch đường đi cho bạn. Xem xong ông ta nói: 50% đỗ, 50% trượt.
Và nhận ra khi sức khỏe không cho phép thường xuyên đá bóng, đầu bạn mệt hơn rất nhiều. Cũng vì ít trải qua mà tôi chưa đủ hiểu họ để làm họ có thể hiểu lại tôi. Như thế sẽ chỉ làm khổ nhau.
Tôi sẽ kể nhưng đã 9h kém 10, sắp đến giờ học 3 tiết sau. Hết màn chào hỏi, bắt đầu cuộc hỏi cung ngọt ngào. Và có cái bon chen được nhìn thấy và không được nhìn thấy.
Việt Nam chơi trận này hay và nhanh hơn trận với Thái. Tuỳ theo hành động của đứa nào chỉ có thú tính, đứa nào còn tình người mà tôi chém bằng lưỡi dao hay bằng sống dao cho đau buốt mà tỉnh ngộ trong cảm giác sợ hãi khi đứng vào hoàn cảnh của kẻ bị tàn sát. cả đời tôi phải đóng vai không phải thiên tài đóng vai thiên tài.
Tôi biết các chú bực tôi, trước thái độ của tôi lúc ấy. Xem thi đấu tốc độ cũng thích mắt. Nước mắt tôi lại rơi.