Người giàu làm khổ người nghèo, người nghèo cũng làm khổ người giàu. Hẳn rồi, họ phải có cách của họ chứ. Họ coi những nghĩa vụ, chuẩn mực tất nhiên như trời định.
Mà giáo viên nhạt và lạnh nhớt như thế thì ngu như tôi cũng biết. Bạn chưa có cơ hội đọc những tác phẩm của Freud nhưng nghĩ ông ta tin vào sự lí giải được các giấc mơ cũng đúng. Tôi lấy cuốn tiếng Anh không học nữa và bắt đầu chầm chậm tước nó ra.
Tôi khóc vì tôi cũng chẳng ham gì danh hiệu đàn ông chân chính. Về quan niệm sống cũng như hưởng thụ. Rồi như lăn nhanh từ trên dốc xuống.
Chả là hôm qua có chuyện. Họ bảo có năng khiếu đấy, chỉ thế thôi. Kết luận: Con hứa với bác gì nào? Chị út mớm: Lần sau cháu không thế nữa, hứa đi.
Bạn thì không, bạn có thể tha thứ nhưng khó gắn bó hay tỏ ra niềm nở với những người lười tự sửa chữa. Nàng nho bảo chàng nho: Mình chia tay anh nhé. - Còn tôi không tin vào sự thành thật của ông.
Khi cảm thấy thua, họ có thể giao nộp hết quân cờ và xin rút lui với điều kiện được đi ở ẩn trên một hòn đảo đẹp nhiều mỹ nữ. Tất nhiên cách nghĩ này và hành động này cũng có phần tác động bởi hành động và cách nghĩ kia, con người tác động qua lại lẫn nhau. Cháu vẫn không chịu dậy ạ.
Còn lại, nó mới là hư vô. Đáng nhẽ phải viết những gì khó nhớ ra trước rồi mới đi miêu tả lặt vặt nhưng bạn lại muốn chơi trò thử trí nhớ của mình. Bạn cũng đang tự cho mình cái quyền có thể gọi là phán xét đó.
Suy ra bạn sai và bảo thủ. Hơi tiêng tiếc không tập từ mấy tháng trước. Gió thốc vào đầu tôi buốt lịm.
Xu thế hiện sinh là minh chứng rõ rệt nhất cho điều đó. Cũng là đương nhiên khi đời sống sản sinh ra sáng tạo và sáng tạo tái sản xuất lại nó. Chứ không phải hắn leo lên giời.
Vậy mà tôi đang viết. Nó có một vẻ đẹp trầm hùng như một bản anh hùng ca, lúc da biết như bản thánh ca, lúc lại như trẻ con líu lo. Cũng bởi vì chị vẫn giữ được những nét dịu dàng.