Hôm nay lại bị cấm túc thế này. Bất cứ thằng con trai nào cũng đầy máu nóng. Mẹ bảo: Bây giờ con như nhảy qua một bức tường, chỉ cần bếch đít một chút là vượt được.
Hy vọng bạn chưa chết trước khi viết tiếp đoạn này. Một người đàn bà không đẹp mà đẹp. Mẹ: Độ này con có ngủ được không? Tôi: Im lặng.
Hy vọng là bạn còn cơ hội sống để có thể nhận ra. Tôi lên gác và nẩy ra cái ý định xé. Nước mắt ơi! Khi mày không ứa ra từ đôi mắt.
Một con lươn thì chính xác hơn. Bác vừa ở bệnh viện về, đã có người mua mười bộ ấm chén, mỗi bộ 35. Chỉ có nó mới biết những gì nó để rơi là gì.
Nghĩa là không đứng trên người khác. Với cái nhìn ấy, sống trong nhà, nó cũng bất mãn chẳng kém gì tôi hồi bằng tuổi nó. Cuộc sống luôn dành cho tôi những may mắn vào lúc cần thiết.
Bác cứ nói đi, bạn là một thính giả trung thành và biết điều. Này, mày bê cái kia cho chú. Này thì… đời người là hoa hồng héo-chỉ còn xơ lá với gai mòn…
Khi những điều dạng như thế được viết ra, điều bạn ngại nhất là những kẻ bệnh hoạn ngu xuẩn không hiểu vô tình đọc được sẽ bắt chước. Phải hết sức giữ gìn. Thất vọng, tụt giá rồi.
Có khi tôi mà là một kẻ phản động thực sự mới là một biểu tượng hấp dẫn cho một bộ phận thanh thiếu niên không nhỏ. Chỉ hai chữ BÀI LÀM mà tôi viết mãi ông ta không hài lòng. Cố tìm lí do cho có lí do chứ có khi chả có lí do gì cũng thôi thúc phải viết.
Nhưng đấy là chuyện của buổi sớm. Thứ mà tôi hay bẻ bai. Chắc hôm nay có việc gì.
Hết xe này đến xe kia khoe giọng hát của mình trong cuộc thi ngoài trời. Đoán rằng nó bên dưới tầng một vì nghe có vẻ xa xôi. Một thứ gì đó mà không phải thuốc ngủ quá liều.