Chà, đây lại biến thành một cuộc thương lượng.Ta viết không phải không có mục đích kiếm ba cái đó.Xé chừng chục trang thì bác tôi lên.Nhưng không ngộ nhận mà ngại viết thì có phí đi không.Có thể đó cũng là một cách chơi của cậu.Có chăng là vì cái mà đem đến cho họ khoái cảm.Máy ảnh thì kiếm được nhưng chụp đẹp thì không rành.Hồi trước, đã thường gắt lên mỗi khi đi làm về, tôi chạy đến hỏi chỉ để làm nũng: Có gì ăn không? Hoặc mỗi khi tôi kêu đau chân, đau mắt để nghe một câu quan tâm hoặc dỗ dành, thì nhận được những lời như: Ngồi vi tính nữa đi.Có vẻ âm thanh rủ rê túm tụm nhau để chọc tức bạn.Và dù thế nào, nó vẫn toát ra sự vô thức trong hoạt động viết có ý thức.