Rất có thể bạn sẽ muốn văng tục. Chắc chắn dù mai này bạn có là người thế nào, những điều bạn đã viết sẽ gỡ giúp họ không ít mớ rối của những sợi dây thít mà những thế hệ đi trước tròng lại. À, cháu nhớ lúc dọn hàng mang tấm sắt (để dắt xe lên vỉa hè) vào nhà nhé.
Bởi cuộc sống của tôi đầy bất trắc dù tôi còn cố giữ được sự bình yên, hòa thuận tương đối cho đến lúc này. Nó còn có vô số uẩn ức và những cái khác. Chính sự hiện sinh của nó (chứ chả nhẽ là thượng đế) tạo ra cái xã hội phải có đạo đức và đủ thứ hầm bà lằng mà chúng ta đang có.
Khi thấy những hạn chế cũng như niềm buông trôi trước đời sống. Nhưng rốt cuộc, các cậu hay tớ vẫn là phận con sâu cái kiến, bị bọn hiện sinh có quyền lực thích thì thả rông, không thích thì nhốt lại, thủ tiêu, ngứa ngáy thì làm trò tiêu khiển. Mình không còn sức để nghĩ đến, không còn sức để đi tìm, để trình báo.
Cảm giác của con người còn toàn diện chỉ khi họ còn dục vọng và điều tiết được nó. Sự trôi vô phương dẫn tôi đến đây. Rất may là cuộc đời đã thả bạn vào rất nhiều tình huống kỳ lạ khiến bạn luôn phải đương đầu với những ngộ nhận và hoang tưởng.
Dường như bạn đang trôi trong dòng âm thanh. Ông nâng đôi tay nàng lên và hỏi: Vòng tràng hạt này em dành cho ai đây?. Và cũng như bà nội tôi, chả để ai bắt nạt.
Và cúi mặt mỉm cười với mình thôi. Có điều, những cơn đau không tha cho ông cụ. Bác ơi, cháu phải sống để tìm cho bác những niềm vui và giải tỏa tinh thần lớn lao hơn những thứ tâm linh ngăn cách bác cháu ta: Cháu ăn tỏi và bác không ăn tỏi.
Có lẽ đã đến lúc đi ngủ. Tại sao hôm nay cháu không đi học? Cháu mệt ạ. Giọng trầm thường xuất hiện.
em đi đâu hết một đời - mà không để lại một nhời cho ai - em đi trọn vẹn rộng dài - mà không thả lại một vài cơn thơ - em đi từ lúc bấy giờ - tôi không hiểu cứ đợi chờ em đi - em đi bởi cái lẽ gì - vì ai hay chỉ là vì đi thôi - dù sao em đã đi rồi - duy còn nỗi nhớ lặng ngồi trên mi Chúng nhan nhản và đầy bon chen. Lúc đó tôi không sợ bẩn, sợ mất lịch sự mà tôi muốn mình thật bẩn, thật ti tiện.
Bằng cách hiểu nó và để nó hiểu mình. Bạn mặc cái quần bò ông anh họ cho và một cái áo phông dài tay thường mang lúc đi đá bóng trời lạnh. Trí tưởng tượng của bạn vẫn va phải những bức tường lửa của đạo đức hay gì gì đó trong chính bạn.
Nhưng cái chính là hai đứa phải tự biết liệu… O. Đôi khi sự kiếm tìm hay hơi lo lắng đem lại cho con người cảm giác phấn khích. Coi như thử đem lại một tiếng nói về vài diễn biến nội tâm của một (hoặc những) người làm việc sáng tạo.