Rồi lại êm êm lan ra. Vừa rồi, máy tính trục trặc, hỏng mất tám trang vừa gõ và một đoạn phân tích mới. Sân vận động đâu phải chỗ có qui định ngồi trăm phần trăm.
Chị cả bị công việc và đời sống làm cho bớt đi phần nhân hậu, chị út có một tinh thần nhân ái dường vững mạnh hơn. Họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Tiếng tôi nhỏ quá. Rồi từ ngày vợ ốm, nhà văn phải dùng hết số tiền dự định cho cuộc đổi đời.
Thế nên, bạn sẽ sống, sẽ sống nữa để khám phá mình. Bạn bỗng xuất hiện trong một tấm chăn trên chiếc giường mà ngoài cửa sổ là giàn gấc đang xanh thẫm kia. Mở tủ ra, thay quần áo.
Ở đây lại có chút mâu thuẫn: Trong trạng thái vô nghĩa, khi người ta còn cảm thấy đồng điệu với kẻ khác (như một sự an ủi để khỏi cô độc quá) nghĩa là vẫn còn cảm giác của con người. Cậu em người quen ấy đến đó thường xuyên. Tuổi phát dục đâm không bình thường…
Nhưng dần dần thì cũng gỡ được chút ít. Mặc cảm khi viết về mình và đang viết không phải để ngợi ca những người xung quanh. Cố tiếp thu để làm tốt hơn.
Phần còn lại của cái đèn là tính từ hông xuống có thể gọi là chân. Chắc là có những đôi mắt du lịch nhìn ra xa xăm. Bố thì có phương pháp khuya rồi còn để đèn, vào nhắc không được, bố tắt luôn áptômát.
Và bị bắt vở thì mặt mũi tối sầm như mặt trời bị cho một chầy lặn luôn. Mặc dù tình yêu thương có thể cứu rỗi tất cả nhưng tình yêu thương của thế giới này hiện đang quá ít ỏi. Ngồi một tẹo thì một ông nữa mở cửa vào, phủi nước trên các ghế và trèo lên một cái, ngồi bó gối.
Cháu đã đi đến một xã hội mà cháu sẽ đợi và sẽ rủ con người đến. Là khờ khạo, nông nổi; là chín chắn, thâm sâu. Vì hình như anh làm gì có trên đời.
Khi thấy những hạn chế cũng như niềm buông trôi trước đời sống. Để kiếm tiền sạch và xứng đáng theo cách của bạn. Có lẽ nếu có vé tháng tôi đã mua.
Bi kịch chỉ đến khi họ bắt đầu khao khát nhận thức, khi họ bị ngăn cấm tình yêu, khi họ bệnh tật không có tiền chữa chạy, và hứng chịu những bất công lớn. Lát sau, bác bạn lên, mang theo chiếc đồng hồ báo thức còn kêu. Con gái có khác, họ thổi bay nhiều cục nặng cho đời sống.