Bất cứ nơi nào cũng vô số những con người như vậy.Mà tại sao ta cứ miên man thế? Tại sao ư? Vì ta ngại.Nếu họ chưa đạt đến tầm cao, chả nhẽ cứ bỏ mặc họ mà đi một mình.Bắt đầu là đôi mắt nhắm luôn nhoi nhói, rồi đến cái đầu thật khó xác định trạng thái.Nhưng cảm giác mâu thuẫn này cũng tương tự như tôi mặc cảm phản bội khi vượt qua những chuẩn mực đạo đức vô lí nhưng từng chung sống với mình và từng là mình.Lúc đó, họ sẽ thấy sự tù túng và bất lực.Và ta bị ức chế liên tục.Nhưng muốn làm một tấm gương thì có.Sáng ra hắn bắt đầu xưng hắn.Bình thản và mệt mỏi.