khi dần xuất hiện những kẻ trong chúng mày bị giết chết một cách dã man như trong những phim về bọn bệnh hoạn có lẽ chúng mày mới biết đến y đức Hẹn ông anh 4 giờ chiều mai đi tiếp. Nó dễ là một cú sốc nếu không chuẩn bị kỹ.
Tôi muốn đâm vào đâu đó. Bạn chỉ làm cái việc mà nếu nó vô nghĩa thì bạn chấp nhận là kẻ ngộ nhận, nếu nó có nghĩa mà không làm thì hóa ra bạn là một kẻ hèn. Tôi nhớ có lần đi học về, rủ chị từ Thanh Xuân vào Hà Đông ăn giỗ.
Và cô bạn ấy phá lên cười. Rằng bạn trẻ dại, ích kỷ không hiểu nổi tấm lòng trời bể của người thân. Thôi, cứ chiều cái dạ dày.
Tội gì không lấy luôn mình làm nhân vật cho những trạng thái không dễ kiếm này. Nhà văn uống lấy giọt nước mắt bé xíu ấy trên môi nàng. Nhà văn vội vàng quệt nước mắt.
Rồi như lăn nhanh từ trên dốc xuống. Tôi chọn nói về cuộc sống của những người không đói rét nhưng cũng không kém khổ đau. Tôi biết cô bạn ấy có vẻ thích tôi.
Những giọt nước mắt bằng gỗ. Tôi bảo: Chú thông cảm cho cháu, cháu đợi cô cháu ở chợ, lúc chú bảo đi cháu vướng nên chưa đi được. Bên trái là những ô cửa kính mà bên trong có những bàn ăn, người ăn và ánh đèn vàng ấm cúng.
Tôi ngộ nhận thì không nói làm gì. Nhà văn vùng dậy khỏi gọng kiềm da thịt kia. Nhưng không có quyền lấy sự vất vả biện minh cho sự thiếu cập nhật những tri thức cần thiết.
Họ mang lại cảm giác ấm áp và thân thiện. Thế nên, bạn sẽ sống, sẽ sống nữa để khám phá mình. Hồi lễ mừng thọ ông bà nội, bạn được giao nhiệm vụ thay mặt các cháu phát biểu, bạn có hứa sẽ học tốt và nên người, không ăn bám nữa sau vài năm.
Không hẳn là sợ mất cho bạn. Năm trăm đồng hay năm trăm nghìn ạ? Năm trăm đồng. Ngồi một tẹo thì một ông nữa mở cửa vào, phủi nước trên các ghế và trèo lên một cái, ngồi bó gối.
Sống trong tục tĩu, người ta đâm quen, còn bắt chước theo để ai cũng như ai. Tôi từng (và vẫn luôn) phân vân, mặc cảm trong cảm giác lợi dụng nghệ thuật. Không hẳn là ra khỏi nhà bước chân nào trước.