Reng! Reng! Reng! Cha bố cái chuông đồng hồ! Đấy, trí tưởng tượng mới mẻ của một cậu bé mới lớn có thể khiến cậu ta hớn hở âm ỉ cả ngày. Một kiểu hăm doạ của trẻ con. Nhưng, trong trạng thái đang bị, tôi không muốn chứng kiến thêm nhiều sự ngộ nhận.
Những thứ đáng ghét nhất. Tôi là một đứa trẻ ngoan mà. Chẳng là đang thu thập tư liệu cho câu chuyện này.
Làm sao tôi có quyền ngồi choán mặt tiền của người ta? Cả dãy vỉa hè là của chung, của xã hội, của công cộng. Giám sát tôi, điều đó có nghĩa lí gì. Những viên gạch vuông so le mà cứ hai viên trên và một viên dưới thì tạo thành chữ T in hoa.
Tí nữa thì bạn bảo không và rơi vào cuộc tranh luận chắc chắn thua. Và đây là lần thứ hai tôi khóc. Khi người đàn bà nói với người đàn ông câu đó, quan hệ giữa họ đã có quá nhiều thất bại.
à còn nhớ thủa ấy tôi luôn ngồi ngay sát bảng và trong những giờ quằn quại toát mồ hôi đó có lần tôi lỡ đánh một tiếng rắm xuống lớp điều đó làm tôi còn ngượng ngập cả mấy buổi sau dù không biết có ai biết đó là tiếng rắm của tôi giữa những cô cậu học trò ngồi san sát nhau như gia súc bị tống lên xe chở đến lò mổ… Mực thước và tự nhiên. Ông chú em bố được trao quyền lãnh đạo khâu tổ chức đám cưới.
Mở đầu là tên của bạn, sau đó là …is a. Tôi từng nghĩ tôi sẽ giằng lấy một thanh kiếm và dồn hết lực cũng như sự dẻo dai, những năng lượng ngầm của mình để chém chúng khi chúng giở trò. Dễ thôi con ạ, con viết lại xem nào…
Ô, cái cảnh này bạn đã gặp ở một giấc mơ đã cũ. Bịt miệng tôi thì không nỡ (không dám nói là không dám). Bác mà hút một điếu thì cháu bỏ học một buổi.
Nắm tay nhau cùng bước bên nhau vì hạnh phúc nhân loại…. Lại bon bon trên đường bụi với khuôn mặt mới. Để lúc này bạn không lo nghĩ đến chuyện ra đi hay không.
Chưa thể biết ai biểu trưng cho Loài Người Nằm lên nó, xích hai chân vào một cái đai như chiếc gông rồi bấm điều khiển nâng mặt phẳng mình nằm dốc dần cho tới lúc tạo góc 90 độ so với mặt sàn. Còn nếu không biết gì, cứ để bà già yên tâm với công việc của bà ấy.
Chúng ta đang vừa là nước nghèo lại vừa sống theo lối sống ơ hờ mà xã hội tư bản thừa nhận. Như một người đồng sở hữu biết điều. Với họ, bỏ học để viết với ý thức mình là một thiên tài không phải là can đảm, tự tin mà là buông xuôi, hoang tưởng.