Vì vậy, chơi là một cuộc chiến giữa những kẻ mạnh. Nhiều cái oan mà chán không thể mở miệng ra rửa được. Họ hú hí thế nào? Cá tôm hoan lạc ra sao? Như vầy… Như vầy… Rốt cuộc cũng nhàm.
Nhưng vấn đề là thời gian (dù không đầu không cuối) đã đi và kéo loài người theo, hình thành bản chất luôn phát triển. Ăn một chút gì đó nạp năng lượng hay cứ lang thang trong mệt lả. Hãy để họ nói Những điều không sáng tạo.
Hơi hơi nghĩ biết đâu dây thần kinh nào đó đã trục trặc và bạn phải nghe tiếng tít tít suốt đời như gã thuyền trưởng trong Peter Pan bị ám ảnh bởi con cá sấu đồng hồ. Thằng em ngồi bên phải tôi. Câu chuyện này tôi gửi đến bạn.
Giả sử thấu suốt là cảm giác vô nghĩa, thì hắn sẽ đồng tình với điều đó chỉ khi người ta đồng nghĩa nó với sự bất lực. Sau những thời khắc đằng đẵng nơi giảng đường nhàm chán, nơi cổng trường đại học xa lạ và vô nghĩa. Có lẽ bản chất của vấn đề là mâu thuẫn giữa mong muốn ổn định và mong muốn vươn cao phá vỡ sự trì trệ đầy hiểm họa của ổn định hời hợt.
Khi hắn thấy hắn không thể vượt qua hoặc không có ham muốn vượt qua. Mọi thứ đều không mới. Đêm trước hôm cưới chị cả, chừng chục thanh niên quen thân, họ hàng và người chưa quen ngồi quây quần lại với nhau.
Đôi khi nghệ thuật đòi hỏi bạn dành nhiều thời gian cho nó nữa, đòi hút kiệt thân xác bạn. Các cô gái câm thường nói rất nhiều bằng trí tưởng tượng của người khác. Chả nghĩ nhiều cho ai được.
Bởi vì, lúc này, lòng tôi dường vô cảm. Có vẻ như sau khi xem phim về người ngoài hành tinh và cá mập trắng. Nhưng điều đó cũng chứng tỏ để bao người có tầm nhận thức và khả năng dung hòa thấp hơn bố có được sự đổi mới, thật khó vô cùng.
Nghĩa là bạn có cơ hội lén lút viết và gõ hơn. Khi mà tôi lạc loài. Lúc đó tôi không có nhà.
Có vẻ âm thanh rủ rê túm tụm nhau để chọc tức bạn. À, đấy là tôi đang nói về những người không có tâm. Ở đó, có thể tôi sẽ như một anh nông dân lạc lõng trong bữa tiệc thị thành.
Tôi muốn thử những cách khác. Đêm hôm khuya khoắt, vắng lặng, nó sủa ai? Nó sủa cái bóng của nó? Hay nó sủa thần chết? Cứ nằm mở mắt trong thứ mờ mịt giăng quanh. Hay đó là một giấc mơ ám ảnh ta? Ta phải đến bên nàng…