Nếu đến nước này, họ tiếp tục coi việc dắt mũi đưa đường bạn là một nghĩa vụ và trách nhiệm cao cả thì tốt hơn là bạn nên ra đi. Một lần, ông quan đến chơi nhà, con chó sủa nhặng lên, bị chủ đá vào mõm. Ông anh múc hai gáo nước đổ vào lò than.
Giọt nước mắt như trộn lẫn ánh sáng, thương đau, hạnh phúc. Với khả năng lí luận của bạn, bạn hoàn toàn có thể bác bỏ cảm giác tự ti và đầy mặc cảm ấy. Còn nữa, chị út có cô bạn thân đôi lúc đến nhà.
Viết tí tẹo lại lên xe trôi đi. Tôi định kêu to hơn, lại thôi. Bằng cách hy sinh cho nó và để nó tự nhận ra điều ấy.
Với không ít uẩn khúc của chung một thế hệ. Đầu tiên tôi đốt cái cuốn sách tiếng Anh (đã xé thêm mấy trang sau khi mẹ về). Chúng lã chã nhảy dù xuống sách.
Gọi chung là hy sinh cũng không đúng mà là làm ăn cũng sai. Rồi như lăn nhanh từ trên dốc xuống. Để nấu cơm cho anh ăn.
Có gì thì mẹ mới giúp được chứ. Mai đi học về phải cạo râu. May mà y học chưa chính xác tuyệt đối nên triệt sản vẫn có đứa đẻ tiếp.
Thậm chí, phải viết, phải sống. Tôi còn e ông cụ sẽ khỏe lên sau khi tiếp xúc với ông. Và tỉ lệ này không phải tỷ lệ chung cho cộng đồng, khi mà có được một vé vào sân không dễ.
Không không cần gì cần ai nữa. Điều đó làm tôi phần nào yên tâm. Trong việc chọn một cách biểu khác hoặc chuyển hẳn sang biểu đạt cái khác.
Ở đây, còn được tập, được bơi, ngày đến mấy lần cũng được. Nếu không tự giải thoát cho nhau được, tốt hơn hết là nên ra đi. Khả năng đầu tiên là những nhà độc giả (có chức năng đối với việc hỗ trợ tài năng) chưa từng dành thời gian ngó ngàng; hoặc từng xem qua nhưng không nhận ra điều gì cả.
Ở trong cái trạng thái này, cái cảm giác mình dẻo dai nhưng có thể gục chết bất cứ lúc nào trở nên đúng. Lại còn có cả một cái quai vòng qua miệng giỏ, chắc để móc vào cành cây. Bác không thoát được ra đâu.