Chuông điện thoại reo. Rồi một ngày kia, cậu ấy sẽ cảm thấy cần bất bình. Dù bạn có viết bao nhiêu chăng nữa, có gặp thêm bao nhiêu người chăng nữa thì độc giả hay những người tiếp xúc cuối cùng cũng khó hình dung ra thực chất bạn là ai.
Thực sự là bác rất bực vì cháu không tôn trọng mọi người. Thậm chí, dựa trên một số phân tích lúc mơ, bạn còn biết là mình đang mơ. Nó nhét vào cặp, cái cặp là lạ, và bảo có khá nhiều thư trả lời.
Có lẽ tình mẫu tử làm nguôi nỗi nhớ rừng. Tôi tự hỏi tôi đang khóc vì thương tôi, vì đau đớn hay vì họ. Còn nữa, chị út có cô bạn thân đôi lúc đến nhà.
Tớ mà điên huyền điền thì đọc cũng đã mất cả đêm. Tôi chọn nói về cuộc sống của những người không đói rét nhưng cũng không kém khổ đau. Và an ủi mình viết với chút niềm tin năng lực vẫn còn.
Tại sao lại phải có cảm giác anh đang sến? Đôi lúc cũng cần thay đổi trạng thái như vậy giữa cuộc sống đầy cục cằn này. Tôi chán đến trường ngồi ngoan ngoãn và vô tích sự lắm rồi. Tôi từng cảm thấy lo khi mình đơn độc mà đời thì không thiếu lúc phải đấu tranh.
Bạn bỏ một buổi bấm huyệt để viết. Rồi hình như cả tiếng chảo mỡ sôi dưới tầng hai. Trong khi anh đang nhủ lòng đi đến những biến chuyển mới.
Hoàn toàn không ngái ngủ. Hôm trước em đọc ở một tờ báo có nói… Nói chung là bố mẹ hơi xuôi xuôi thôi, còn họ vẫn chưa thay đổi quan niệm mảnh bằng đại học không thể không có. Viết dở cho người ta ghét truyện ngắn vậy.
Cảm thấy khỏe hơn một chút. Dù bạn rút kinh nghiệm lựa chọn trái với cái bạn thường chọn chăng nữa. Tôi ủng hộ cái đúng.
Không phải cái nhẹ bẫng bản chất của tờ giấy. Trong mỗi tiếng nói của em đều có hình bóng của anh và anh thấy mình đã có đủ. Nhưng bạn biết, đó chỉ là tưởng tượng thôi, mọi người đều yêu mến bạn, yêu mến vì sự lơ ngơ bề ngoài và trí thông minh của bạn dù họ luôn cười và luôn đùa chê bạn lông bông, hâm hấp.
Tại sao phải mệt thế nhỉ? Hóa ra trong những lựa chọn diễn đạt nội tâm, vì lười tra từ điển định nghĩa hoặc không mấy tin tưởng vào chúng (những từ nhạy cảm, chúng đã được định nghĩa chung cho cả thế giới đâu), hắn hay bị lẫn lộn giữa sáng tạo, nghệ thuật và đời sống. Không chào mẹ à? Không biết mẹ có thấy một giọt nước mắt của tôi trào ra không. Cô ta có lỡ đọc phải cũng đừng nhầm là mình.