Hoặc: Con chỉ hoang tưởng. Hai lần đại bác bên dưới bắn ngược lên: Khẩn trương lên nào. Gã thực vật gai góc viết lên cửa sổ một hàng chữ gần giống nét chữ của bạn.
Hay pha một ly sữa cho anh những đêm anh thao thức bên ngòi bút. Nhà văn hỏi: Ai bảo em thế?. Cháu thấy bác tội lắm.
Cái đó là một động lực nghiêm khắc để tự hoàn thiện không tồi khi trót sống trong xã hội này, với tính cách bạn đầy dễ dãi và hoang dã thủa nhỏ. Đó là thế giới quan, là nhận thức của phần đông thế hệ đi trước và cả thế hệ của tôi. Còn nếu anh thực sự có lòng nhân từ, thực sự mong muốn chấm dứt các cuộc chiến để cùng tìm những giải pháp cho thế giới ngày càng đông đúc và hỗn độn, anh sẽ phải làm gì? Cũng là một lãnh đạo (ngầm hoặc không ngầm) tài ba như những vị anh hùng chân chính đứng lẻ tẻ trên những đầu ngón tay, anh sẽ phải gần như thanh tra Catanhia một mình chống lại những vòi bạch tuộc của mafia.
Lúc này, mục tiêu của bạn chỉ là viết, gõ và gửi lên mạng cho xong một giai đoạn. Là người thì nên thế. Có làm gì xấu, có làm gì ác đâu.
Họ coi người họ thấy ngoài cuộc bon chen của mình là sai, tất nhiên, để không hổ thẹn. Nhưng người đem đến lí luận và động lực lại chính là giới trí thức. Mình không khổ nhưng người ta lại khổ.
Người yêu càng quí chứ sao. Họ đôi lúc khuyến khích bạn đi chơi cho khuây khoả. Những lúc vui vẻ bên họ, thoảng tự hỏi thêm câu này: Liệu bạn có làm liên lụy gì đến họ không? Có lẽ không, vì bạn làm việc hoàn toàn độc lập.
Xé chừng chục trang thì bác tôi lên. Hai nhà này trong lòng có lúc phục nhau sát đất nhưng lại căm ghét, phủ định sạch trơn nhau ra mặt. Và ánh mắt họ chĩa vào ta lúc ta không để ý, để phân loại người.
Thế là chúng ta tha hồ lo đối phó với miếng cơm manh áo, tha hồ lo đối phó, dập tắt khao khát của nhau. Và vì thế, chúng sẽ dễ ngộ nhận trách nhiệm người với người cũng chỉ là một trò chơi, một sự ảo như bao cái ảo mà chúng tiếp xúc. Bạn, nghĩa là người không sợ tôi và không khinh tôi.
Bạn là con dơi không phải chim không phải thú mà lại là cả hai? Không chắc, quanh bạn còn nhiều phe hơn thế. Ông anh nhảy xuống bể lạnh, tôi thò chân xuống, ông anh bảo lạnh đấy, tôi liền sang bể nóng. Bởi bạn là người sòng phẳng.
So với họ, đó chỉ là những tiếng lá rơi. Chụp xong lên chiếu đánh chén ngắm ngó người ngợm phố phường. Thực sự là bác rất bực vì cháu không tôn trọng mọi người.