Và thế là xảy ra những thảm trạng. Cháu bảo: Để cho đẹp ạ. Tôi nằm trên gác, đọc hoặc viết.
Họ chắc sẽ không chịu thua thiệt nghệ sỹ về những mặt mà họ vốn coi thường. Anh đừng uống nhiều cà phê nữa, hại lắm. Không phải điệu cười chua chát.
Gieo hành vi gặt thói quen, gieo thói quen gặt tính cách, gieo tính cách gặt bản chất. Mà đến cả thiên tài lãnh đạo cũng khó tránh khỏi những quyết định tầm thường. Họ đã bị những kẻ đứng trên và tuổi tác biến thành những nhà giáo điều, cái mà tuổi trẻ họ đã từng bất bình.
Ông ta cho tôi làm thử hai bài toán. Sao lại xé sách hở con. Nhưng khi cả gan đơn độc chống lại xu thế đó thì cũng khó tìm thấy hơi ấm và sự thoải mái trong gia đình.
Bác không bán hàng nữa, cho thuê cửa hàng. Từ cái giá cắm bút đi thẳng đến vai phải của bạn có một khoảng ở giữa, ở đó có một hộp dầu cá OMEGA-3 với những viên to mập. Có điều, con đường thì khác.
Như một dòng suối đang chảy, ngủ quên, rồi lại bị đánh thức, chảy tiếp. Lần đầu cảm thấy rõ rệt mình bất lực khi muốn giữ danh dự trong thế giới này khi lâu nay để nó cuốn đi. Như tiếng chuông cố chui lên khỏi mặt đất.
Ốm ra đấy mà làm gì. Kiểu chơi chữ này vớ vẩn thôi. Là tỉ mẩn, là ào ào.
Lúc đó, không giữ được những cơn đau tổng thể bung ra đòi chào ngày mới và lưu luyến ngày cũ. Mà chắc gì bác đã biết được chuyện gian dối của bạn. Họ nào có tội tình gì.
Bạn có thể đạp một chân lên tường, bật lên chạm tay tới trần nhà cao gấp hơn hai lần chiều dài của mình. Tôi biết, sự muốn mới này mới hơi sự muốn mới trước đó, trong tôi. Lúc thì với bố mẹ, lớn hơn thì với bạn bè, anh em.
Vì thế mà cho dù tôi đấu tranh cho họ thì cuộc đấu tranh cũng có thể trở nên vô nghĩa. Nhưng vấn đề đó lại là loại cảm xúc bất mãn về cảm xúc tự nhiên. Có chăng là vì cái mà đem đến cho họ khoái cảm.