Không yêu văn chương không phải là một tội, cũng không phải là dấu hiệu của sự ngu dốt.Tôi chỉ nhắc lại cho bạn đấy thôi.Và có thể thoả mãn lòng khao khát hiểu biết của ta mà không cần đến văn chương.Lần lần bạn nghiên cứu những vấn đề khó hơn và bạn sẽ có thể dùng luật nhân quả giảng cho tôi tại sao những con đường thẳng băng ở Luân Đôn lại ngắn như vậy còn ở Paris lại dài hàng mấy cây số.Nếu bạn không chịu khó suy nghĩ mệt nhọc 45 phút (mới đầu, công việc ấy chán lắm) thì một giờ rưỡi đọc sách mỗi đêm sẽ uổng lắm.Thành một nhà chuyên môn cũng thú lắm chứ!Bạn xanh xao và mệt nhọc.Nguy hiểm thứ nhất, ghê gớm lắm, là thành một người trong bọn khả ố nhất, khó chịu nhất: bọn thông thái rởm.000 đồng một năm mà chi tiêu vẫn thiếu hụt thì đời không vì vậy mà nhất định là phải lúng túng; xắn tay áo lên, gắng sức kiếm thêm thì quỹ chi thu sẽ thăng bằng.Vậy mà người ta cứ bảo thời giờ là tiền bạc chứ.