Chẳng hạn, khi đọc lại những bài phỏng vấn Donald Trump, tôi nhận ra ông thường gọi cuộc đời là một "thử thách". Nhiều năm trước, tôi đã quyết định coi việc cống hiến không phải một sự bó buộc, mà là một cơ hội để cho lại điều chúng ta đã nhận. Nhưng tôi làm công việc đánh giá thế nào? Tôi nhận ra rằng đánh giá không phải công việc gì khác hơn là nêu lên những câu hỏi.
Bạn đã bao giờ rơi vào cạm bẫy giống như thế, theo đuổi các phương tiện mà tưởng là mình đang theo đuổi mục đích không? Để được hạnh phúc thực sự, chúng ta phải biết phân biệt và bảo đảm theo đuổi chính mục đích. Điều này cho thấy rõ người đàn ông này tuy có thể muốn bỏ ăn chocolate, nhưng vẫn cảm thấy có "cái lợi nào đó" trong việc duy trì thói quen này. Hãy nhìn nhận và coi trọng cảm xúc của bạn.
Nhưng khi ông chế tạo xong chiếc bạc pit-tông và đem giới thiệu cho Toyota, hãng này trả lời là những chiếc bạc ông chế tạo không đáp ứng tiêu chuẩn của họ. Trong nhiều năm tôi từng đề ra những mục tiêu nhưng tôi đã không đi tới cùng. Thế là ngay sau đó, những người hàng xóm chạy đến xin ông cũng làm những chiếc"xe đạp gắn máy" chọ họ.
Hồi ấy, lúc nào tôi cũng lo không biết chiếc Volkswagen 1960 của tôi có sức chạy hết quãng đường 30 phút đưa tôi tới chỗ làm việc hay không. Đây là con đường duy nhất để tạo sự thay đổi lâu bền nơi thái độ của họ. Tìm cách phủ nhận cảm xúc của bạn thì không phải là giải pháp.
Bạn quyết định rõ mình sẽ quyết tâm tuyệt đối đạt cho bằng được điều gì. Nó là một cái gì thôi thúc chúng ta. Nếu không có hành động, thực ra bạn chẳng quyết định gì cả.
Trong giai đoạn này, bạn bắt đầu cảm thấy tất cả những gì người kia làm đều chọc tức bạn, quấy nhiễu bạn. Những kết quả bà đã tạo ra được trong nhiều thập niên quả là kỳ diệu. Hệ thống này gồm 5 yếu tố:
Nếu Ed Roberts có thể chống cự được với những đau đớn của căn bệnh bại liệt và phải thở bằng máy của mình để thức dậy tươi tỉnh mỗi buổi sáng và nghĩ ra cách thay đổi thái độ của cả nước đối với những người tàn tật - và ông đã thành công - thì bạn và tôi cũng có thể là những anh hùng như thế. Phải chăng Rosa Parks đã nghĩ đến tương lai khi chị nhất định không nhường chỗ trên chuyến xe buýt đó? Phải chăng chị được an bài một sứ mệnh thay đổi cơ chế xã hội? Có lẽ thế. Mẹ nói, "Không, còn lon nữa đây" và bà mở ngay ra.
Mọi người nhìn tôi và nghĩ tôi điên. Hay là anh có những nguyên tắc riêng khiến nhiều người muốn làm bạn với anh cũng không thể?" Anh ta nói, "Tôi chỉ cảm thấy họ không phải là bạn tôi". Vì thế để đạt tới nền tảng của cách chúng ta tạo ra thực tại đời sống mình từng ngày, chúng ta cần trả lời cho câu hỏi, "Đơn giản là chúng ta suy nghĩ thế nào?"
Và những chiến luợc quí báu để bạn sử dụng trong 10 ngày thử thách tâm trí này. Điều này ích lợi cho cả tôi lẫn người nghe. Chúng ta nên nhớ rằng mình chú tâm vào điều gì thì sẽ đạt được nó trong đời.
Những nguyên tắc này đề ra cho chúng ta rằng thực tại phải như thế nào mới làm chúng ta thỏa mãn. Đòn bẩy mạnh nhất bạn có thể làm cho chính mình là sự đau khổ đến từ trong con người bạn, không phải từ bên ngoài. Cũng có thể chỉ là vì anh liên tục tập trung vào một tiêu điểm là câu trả lời cho câu hỏi nóng bỏng của mình.