Còn ngoài đời thì bạn bình thản lặng im. Chưa từng hỏi và chưa từng ai trả lời. Thời gian đã dạy con người bài học yêu thương.
Quần áo độ này mặc rộng ra. Càng tuyệt vọng, xu thế ấy càng mãnh liệt. Lại chơi vào lúc đau đầu thì thật ngốc.
Họ so với một thằng 21 tuổi ru rú xó nhà và đưa ra kết luận nó chỉ đủ trình độ vu khống. Điểm Anh thấp hơn thực lực. Lúc thì với bố mẹ, lớn hơn thì với bạn bè, anh em.
Tôi không thuyết phục được họ rằng càng để tôi quyết định đời mình, họ càng hạnh phúc. Nhà bác bắt đầu vắng vẻ, chị cả đi rồi, anh họ thì thi thoảng mới về, chị út khoẻ lại phải vào trường, chỉ mấy hôm được ở nhà ôn thi, cô bé giúp việc mau miệng cũng xin về nghỉ một thời gian. Tưởng chăm hóa ra vẫn lười.
Và họ cũng sẽ khổ khi vừa không rõ chúng mà vừa giấu chúng trong lòng. Này, con nói chuyện với bác không thì bác đi xe ôm xuống bây giờ. Ngồi ở rìa bồn hoa, những người là người.
Có quyền chọn lựa giữa sống thiện và ác. Nhưng sự phá bỏ này chỉ là sự phá bỏ vô thức. Và nếu không muốn giật mình thì phải căng thần kinh lên mà chờ họ ném nốt chiếc giầy thứ hai.
Đêm qua lúc vỡ giấc lại nằm nghĩ triền miên. Thôi, tôi trôi qua em rồi. Ông già sắp chết sau nỗi cô đơn bất mãn triền miên.
Phần còn lại của cái đèn là tính từ hông xuống có thể gọi là chân. Đầu tiên là một cuốn sách tiếng Anh dày vài trăm trang. Cũng như hôm cưới chị cả vừa rồi, bạn chạy lăng xăng suốt.
Con đường khá ổn, nhưng vẫn bụi. Cố tiếp thu để làm tốt hơn. Dù có thể nói chúng tôi yêu thương nhau.
Lưu ý: Hắn không chắc là tôi. Hơn nữa, nó còn thiếu nghị lực, còn hoang tưởng hoặc ít ra là nhiều ngộ nhận bởi sự thiếu từng trải của nó. Nhưng bạn vừa tập thể dục vừa lo quên béng mất chúng.