Không ai mời tôi mua hết mà tự ý tôi, tôi ngỏ ý mua về dùng trong nhà thương của tôi". Và từ đó hai người thành cặp tri kỷ cho tới khi ông Eastman mất. Thế là tôi đã nhận được một tiếng "Phải" rồi.
Mà nhà tôi nhất định làm bánh cho thiệt ngon kia. Phải làm cho sự thực linh động, có thú vị, và kích thích người ta nữa mới được. Nếu là một nhân vật rất quan trọng, ông viết ngay tên nhân vật đó trên một miếng giấy, ngó kỹ nó, tập trung tư tưởng vào nó, cho nó khắc sâu trong óc.
Phải để cho người khác trút bầu tâm sự của họ ra. Quá khứ đầy những thí dụ chứng minh năng lực thần diệu của lời khen. Tôi xích lại gần ông, nghe ông diễn giải về các loài cây cỏ và những chi tiết lạ lùng về một cây rất tầm thường là khoai tây.
Nhà kỹ nghệ giữ lời hứa và tòa nhà cất xong đúng hẹn. Xét lại sự kiện, là một phương pháp khoa học. Chalif, một người hoạt động nhiều cho các hội hướng đạo sinh.
Bạn muốn biết một câu thần chú làm ngưng những cuộc cãi lộn, làm tan bất bình, gây thiện cảm và xúi giục người khác chăm chú nghe bạn không? Có?. Đã phí nhiều năm để tranh biện, gây lộn, và tạo ra sự phản kháng lại mình. Adoo giúp việc trong văn phòng ông, ông cũng áp dụng quy tắc đó, mặc dù điều ông tin cậy không phải là một sự hy sinh, mà chính là một danh dự vô cùng cho ông Mc.
Một buổi tối, tôi được tiếp Maurice Chevalier, danh ca của thế giới. Quân Thổ thắng và khi hai đại tướng Hy Lạp Tricoupis và Dionis lại tổng hành dinh của Kémal để đầu hàng, dân Thổ trút lời nguyền rủa lên đầu họ. Câu chuyện đó chứng tỏ rõ ràng cái nhược điểm thông thường nhất của loài người là muốn tỏ sự quan trọng của mình ra.
Thì cứ khen họ cho họ nghe. Điều đó ai mà không biết, can chi phải nhờ tới ông. Nhưng, tôi xin nhắc lại, nếu ông nhất định đòi thay đổi thì ông phải chịu trách nhiệm trong sự rủi ro, máy hư chạy không được.
nhưng dù sao thì cũng là điều cấm. Ông nói với các nhà nhiếp ảnh rằng: "Anh em còn lạ chi việc đó. - Tôi cho họ biết rằng tôi sẵn lòng nghe họ giảng giải rồi sau mới cho biết ý kiến của tôi.
Tôi đã nhận lỗi của tôi ở trên máy truyền thanh rồi, nhưng tôi muốn thưa riêng với bà rằng tôi ân hận về lỗi đó lắm". Trong nhiều năm, bà đay nghiến ông, thịnh nộ với ông, mạt sát ông, vì ông in sách cho không, không đòi quyền tác giả, mà bà thì không muốn bỏ những món tiền đó. Banh rổ là môn thể thao thích nhất của tôi mà tôi không có đủ bạn chơi.
Rồi Rossetti mời người con một anh thợ rèn đó lại làm thư ký cho ông. Muốn dẫn dụ người, không phải tranh biện mà được. Bà ưa xa hoa, ông thì ghét.