Khi chúng ta đói, tinh thần của chúng ta sẽ trở nên sáng suốt và nhạy cảm hơn với các mùi thơm của thức ăn. Chẳng mấy chốc, cả khay bánh đã bán hết. Sharru Nada kể tiếp:
Trước đây tôi có quen một người thợ làm dép tên Ansan. Cậu nghĩ như thế nào, Tarkad? Cái dạ dày trống rỗng của cậu có làm cho đầu óc của cậu sáng suốt hơn không? Cậu có sẵn sàng lấy lại uy tín và lòng tự trọng của mình không? Cậu đã nhìn thấy giá trị thật của cuộc sống chưa? Cậu có mong ước trả hết các món nợ của mình và trở thành một con người đáng kính ở Babylon không? – Anh biết đấy, nếu tôi có hai đồng bạc, thì đó chính là tất cả gia tài của tôi – là toàn bộ tài sản của cả gia đình tôi.
- Chẳng lẽ chúng cũng nối gót sự nghèo khổ của cha chúng sao? Chúng cần có nhiều tiền để sống tốt hơn. Không biết bao giờ tôi mới đạt được ước mơ có được một cây đàn lia lớn hơn để có thể gảy nên những khúc nhạc mà tôi ao ước. Trong suốt bốn năm trước khi làm quản lý cho ông Algamish, tôi đã quyết tâm để dành một phần mười trong tổng số tiền mà tôi kiếm ra, đồng thời sau một lần thất bại tôi đã rút kinh nghiệm và khôn ngoan hơn nhiều.
Bà Sira nhìn tôi chằm chằm như đang suy nghĩ một điều gì. - Arkad à! – Ông ấy nói. Tôi đã an ủi ông ấy rất nhiều, ngoài ra còn hứa sẽ tạo điều kiện giúp ông ấy đi buôn trở lại.
Ngày hôm sau, Arkad đến diện kiến nhà vua Sargon với phong thái tự tin, chỉnh tề mặc dù ông đã bảy mươi tuổi. Rất nhanh sau đó, Megiddo đi theo và mất hút cùng với ông chủ mới của mình. Các bạn đừng nên giễu cợt điều tôi vừa nói vì cho rằng nó quá đơn giản.
Trong đoàn lữ hành đó có một chàng trai trẻ. Và đó chính là lý do để anh có rất nhiều bạn bè xung quanh mình. "Thà thừa một thận trọng nhỏ còn hơn phải gánh chịu một điều ân hận lớn về sau".
- Triết lý đó là của Megiddo, chứ không phải của tôi đâu. - Bây giờ, điều cần thiết nhất là cậu phải nỗ lực kiếm nhiều tiền hơn để tiêu xài cho thỏa thích. Thấy thế, Arkad nói tiếp:
Nào! Chúng ta hãy tới thăm Arkad và xin ông ấy chỉ bảo cho chúng ta những cách thức làm giàu. Cũng vì những lý do đó, một số người bạn thuở niên thiếu của ông Arkad tìm đến và nói rằng: Nhà mẹ ruột của bà Sira tuy ở xa nhưng đi không quá một ngày đường.
Tôi rất buồn cười về cách suy nghĩ khá đơn giản của chàng thanh niên nọ. Anh ta vẫn không quên nhắc nhở ông hãy chăm chỉ làm việc. Bỗng nhiên, Hadan Gula lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của ông Sharru:
Năm mươi đồng tiền vàng! Số tiền mà có lẽ suốt cuộc đời Rodan, anh không dám mơ là có ngày mình sẽ sở hữu chúng. Bất chợt, tôi nhìn thấy một điều kỳ lạ xảy ra trước mắt. Thật đáng thương thay cho những con người sống kiếp đọa đày đó, Kobbi ạ!