Không thể để Jim lên chương trình được, phải bảo vệ cả hai chúng tôi. Khung cảnh bạn chọn để bạn bè cùng nhau trò chuyện thì không cần quá màu mè. Thứ hai, bạn sẽ bị mang tiếng xấu là người hay khoe mớ kiến thức vĩ mô, hoặc là người không đủ trình độ để diễn giải rõ ràng cụ thể! Liệu sau đó còn ai muốn nói chuyện với bạn?
Nhất là đừng để ký ức tràn về như một thác nước rồi thao thao bất tuyệt. Có thể bạn không phải là các luật sư trong phòng xử án, nhưng bạn hoàn toàn có thể học hỏi ít nhiều ở họ. Nhưng đêm nay tôi sẽ trình bày theo một phong cách khác.
Một tổ chức tên gọi là Mensa tập trung nhiều người tài trí trên khắp thế giới. Làm sao hết run đây? Cách hay nhất là bạn cứ nghĩ rằng cái người đối diện ấy, họ cũng… run như mình thôi. Cavett biết rằng điều này làm cho chương trình có hồn, chứ không cần phải tìm kiếm những ý tưởng xa xôi đâu khác.
Khán phòng War Memorial, Fort Lauderdale. Từ đó tôi luôn cân nhắc khi đặt câu hỏi, không phải lúc nào cũng nói theo thói quen được. Trong trường hợp người ấy tỏ ra không thích thú hoặc lưu tâm gì tới những lời nói của bạn, tốt nhất là nên rút lui một cách tế nhị.
Những người lính cứu hỏa và nhân viên cấp cứu lay tôi dậy: Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Anh có sao không?! Trái lại, việc phân ưu sẽ nhiều hơn nơi tang lễ. Đó là một phần của cuộc đời tôi.
Sao tôi lại hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy? Có lẽ vì đó là thói quen nghề nghiệp, lúc bắt đầu câu chuyện, tôi hay hỏi khách mời của mình những câu như thế. Câu nói này đáng nhớ đây! Nhất là khi bạn đang nói chuyện với các đồng nghiệp, hay là người dẫn chương trình như tôi. Bob có hai người bạn thân trùng tên Larry, và tôi là người bạn Larry thứ hai của anh ấy.
Không ai gọi Harry Truman là một nhà hùng biện vĩ đại cả. Và cái gì diễn ra tiếp theo thì chắc các bạn cũng đoán được. Nó phóng vù vù như vũ bão trước sự sững sờ của mọi người và về đích trước tiên.
NHỮNG NGƯỜI THÀNH CÔNG LÀ NHỮNG NGƯỜI ĂN NÓI THÀNH CÔNG VÀ NGƯỢC LẠI Nếu nói mà không biết rằng mình đang nói cái gì, không biết rằng mình sẽ lèo lái vấn đề này đi đến đâu thì nguy hiểm vô cùng! Tôi đoan chắc bài diễn văn đó sẽ toàn những tiếng ậm ừ, ấp a ấp úng, và rất dễ bị lạc đề. Đơn giản nhưng hài hòa.
Ngày trước nói dân phương Đông da vàng, ngày nay phải là người châu Á (Asian). Họ trả lời các câu hỏi một cách hết sức mơ hồ, dường như chẳng đề cập đến một ý tưởng nào cụ thể. Những câu hỏi càng hay thì càng góp phần sinh động câu chuyện.
Tôi luôn muốn chương trình trò chuyện mỗi tối trên đài CNN của tôi phải là những cuộc trò chuyện tự nhiên và thoải mái nhất. Vẫn không sao mở miệng được! Việc này cứ lặp đi lặp lại đến ba lần. Hãy hỏi thử xem lẵng hoa ai cắm mà đẹp thế… Những đồ vật tuy vô tri vô giác song rất có ý nghĩa với cuộc trò chuyện của bạn.