Mà người lấy thì chưa chắc người đã trả. Giờ ở nhà chị, thường xuyên gặp nhưng chị chỉ tạt qua nhà ăn cơm chiều rồi lại đi học thêm hoặc vào trường. Không kiếm được đứa yếu hơn thì nó bắt nạt con gái.
Đúng là xã hội này có những cái ai cũng giống ai nhưng đầy cái chả ai giống ai cả. Nhưng mưa dầm thấm lâu. Chỉ có nó mới biết những gì nó để rơi là gì.
Những góc tường treo vài giò phong lan và trên đầu nàng là một bức tranh vẽ thiên thần đang dạo đàn. Và phải đập xác xuống nền đá hoa lạnh buốt. Cái hồn nó chẳng bao giờ đòi hỏi cái gì ngoài tình yêu thương.
Bởi nếu không bất bình, thì tai họa sẽ đến. Thế là mẹ lại hỏi: Mẹ xin hai bác cho con về nhà hai tuần nhé. Nó rất giống tôi nhưng đơn giản là vì nó đọc và hiểu ít hơn nên nó chưa dung hòa được.
Bởi họ đã thấy, chưa hết nhưng đã đủ thứ đồi bại của đời sống. Ông anh cũng vuốt vuốt vuốt. Định cho mấy câu chua chua cay cay vào nữa nhưng mà nhân vật này không hợp.
Cái vực của sự hỗn độn. Cũng như chống lại nguy cơ bị tuyệt chủng. Tôi nói: Con mèo ở trên này rồi.
Bạn chẳng biết phải làm gì nữa. Tôi tin ông cụ sẽ nghe lời ông. Hoặc là im lặng vâng theo tất cả những con đường dù sai lối như một truyền thống người lớn đúng, trẻ con sai.
Nhưng chưa viết nốt đoạn đời này thì chưa thấy tạm trọn vẹn để sẵn sàng chờ cơn gì đó của họ. Dù vợ con hắn vẫn cười dịu dàng trước bát canh rau muống đỏ quạch. Như những giọt nước giam mình trong tủ lạnh.
Ta chỉ muốn trước tiên là qua cơn mệt này. Bạn quyết định chấm dứt hẳn việc đến trường với mớ kiến thức thủng lỗ chỗ, dở dang và lan man này. Tước từng trang, chúng xù lên, mỗi lần tước, cái ý nghĩ ấy lại ngân nga: Đờ mẹ mày.
Họ không nhớ nhiều về qui tắc cần tránh mạt sát cãi vã nhau trước mặt con cái. Bây giờ những kẻ cầu bơ cầu bất còn lương thiện ngủ đâu? Chỉ là một thắc mắc, đừng gọi đây là một niềm trăn trở. Nó tiết ra những chất tạm lãng quên hết đớn đau.