Sau những thời khắc đằng đẵng nơi giảng đường nhàm chán, nơi cổng trường đại học xa lạ và vô nghĩa.Tôi thôi xúc động rồi.Đến lúc bác gắt: Bác bảo xuống ăn sáng có nghe không nhỉ! Rồi lên cầu thang, thì bạn mới cúi đầu lò dò bước xuống.Tôi nghĩ, nếu tôi chết, người buồn nhất là bố.Người bảo người là ác.Cuối cùng thì nó cũng qua đi yên ổn và bạn còn chưa viết xong.Trong mắt họ, bạn là một cậu chàng hơi trẻ con, thật thà và vui tính.Trọng tâm lại chuyển sang câu hỏi: Mình viết có hay không?Họ bảo: Cháu nói thế là nói xằng.Chỉ có bộ óc là tỉnh táo.
