Khi viết, ít ra là khi viết, tôi muốn mới. Thất vọng, tụt giá rồi. Mẹ xem xong bảo: Đây là trang hài hước à? Đôi lần tôi nửa đùa nửa thật: Con đứng trong 5 nhà thơ Việt Nam hay nhất.
Cũng không phải điệu cười sảng khoái rồi. Nếu không thông minh thì nên chọn nghề khác, đừng cố mổ xẻ tài năng bằng thứ dao tri thức gỉ cùn. Những kẻ đánh mất bản chất người, khi đối diện với bản chất, họ cho là giả tạo, là đạo đức giả, là rởm đời.
Khi bạn rơi vào những thử thách này, bạn thấy mình được rèn luyện và to đầu hơn. Dù ước mơ có vẻ rõ rệt nhất của bạn là làm một cầu thủ bóng đá. Những chuyện như thế về những thằng lấy đờ mẹ làm câu cửa miệng hay làm mọi người phá lên cười.
Nó cùng tham gia giải với bạn. Những ngón tay cầm bút nhơ nhớ bàn phím. Trước lúc bác tôi xuống, mẹ tôi lên, thì tôi xuống.
Mặc cảm khi viết về mình và đang viết không phải để ngợi ca những người xung quanh. Nhưng chờ đến bao giờ. Một phần vì sự tàn ác của kẻ nắm quyền lực.
Nhưng tôi không ân hận về chuyện này nên tôi không muốn thế. Bác hát đến lần thứ tư hay thứ năm gì đó thì bạn dặt dẹo dậy đi vào nhà vệ sinh. Món đồ chơi ấy muốn tiếp tục tồn tại, phải tự có sinh mệnh.
Một kẻ lang thang như tôi không đủ can đảm làm người ta khó chịu nếu dựng xe lên vỉa hè, ngồi quay mông về phía họ và ngó ra đường. Anh ta thả miếng ni lông trắng đục ấy xuống dưới chân. Có một lí do tôi không thích đi là tiền.
Ta còn có thể cứu sống vợ ta. Những cái đó rồi sẽ đến, không tránh được. Những cơn tức và rát chạy từ dạ dày lên cổ và dọc cột sống diễn ra thường xuyên hơn.
Là người thì nên thế. Quả thực lâu lâu cũng thành quen. Quả thật ngay với từ cách người tiêu dùng ta cũng thấy cái thị trường ấy nó đang rất ảm đạm.
Ốm ra đấy mà làm gì. Để kiếm tiền sạch và xứng đáng theo cách của bạn. Hoặc: Con chỉ hoang tưởng.