Bạn dường có hai con đường trước mặt: Học tiếp đại học và đi bên nghệ thuật. Một tấm gương mà khi soi vào người ta sẽ không ngừng hoài nghi chính mình. Người bảo đời là bể khổ.
Các anh chị chưa bao giờ dám thế. Bởi lẽ em là người phụ nữ bình thường, bình thường nhất… Với khả năng phân tích cũng như những luồng suy nghĩ sâu sắc, ông ta có thể bắt vở được những giấc mơ của mình.
Lấy 2 cái chìa khóa tủ để đồ, 2 cái khăn tắm. Từ tầng 4, tôi đi xuống ban công tầng 3, nhìn ra đồng lúa xanh và con đường cao tốc. Tôi cứ đứng đó, trước cửa đồn các chú, nghĩ ngợi miên man, chẳng biết để làm gì, chẳng lo lắng hay hồi hộp gì.
Nếu không tự giải thoát cho nhau được, tốt hơn hết là nên ra đi. Mình sẽ trả lời: Cảm ơn lời khen của đồng chí. Có điều, con đường thì khác.
Bác lên nhắc lại bài học thuộc lòng luân lí. Màu xanh của bể bơi. Câu này (nếu là của ông Phật) thấy hẹp nhất (trong những câu minh triết từng biết).
Như những giọt nước giam mình trong tủ lạnh. Có hôm bác trai hỏi về chuyện khám. Ở đó, chắc thấy bộ dạng phơn phớt của mình, đồng chí công an cũng không thể không theo nghiệp vụ mà ngờ hoặc.
Ở đây, họ tự do trông xuống, thích ngó ai thì ngó. Bác bạn và bạn thật ra sống đều không phải để trở thành vĩ nhân để đọng lại di tích trên bề mặt lịch sử mà chỉ là sống theo cách mình lựa chọn. Chị lắc đầu bảo mệt lắm.
Mẹ bảo để mẹ đi xem chung kết. Hoặc biết nhưng không rõ. Hãy thử cho trí tưởng tượng mở máy xem, khi mà bạn đang ngồi im mà không được viết.
Im lặng là lá vàng, là mùa thu vàng. Đánh dấu được bao nhiêu sự thật, bao nhiêu thời khắc. Sống là gì nếu không biết chịu đựng nhau.
Hay mình bảo: Tôi đang chìm, đang lắng. Khi đôi tay khô héo của nàng áp lên má ta, ta vẫn thấy sự dịu dàng và mềm mại. Sau khi biết có những kẻ ác thế nào, những cuộc chiến đẫm máu đau thương thế nào và loài người đã từng hờ hững thế nào.