Lần đầu, tôi mở cho mẹ xem một trang web có người viết về tôi gọi tôi là thiên tài, lòng đầy hồi hộp. Nó bảo: Người ta không thích mách thì thôi. - Xin ông bớt mỉa mai cho.
Những mối quan hệ thì vô số, chẳng thua ông to bà lớn nào. Bạn cũng đang ganh đua với họ. Rồi thì bạn vẫn hồn nhiên nhưng đó là một vết thương đầu đời trong tiềm thức mà những sự thể tiếp theo làm nhói lại.
Điều khiển thanh niên, người lớn bằng các cuộc chơi, chất kích thích và tình dục. Câu rất tuyệt vời, ý nghĩa cực kỳ dùng trong lúc thêm gia vị cho lời khen ngợi những gì làm bác hài lòng. Vì những việc như thế mà chúng ta có thể bỏ qua những lúc vô lí, hết sức vô lí của họ; khi hiểu cách giải quyết dứt khoát, nhanh gọn như một thói quen sẽ không tránh khỏi độc đoán, duy ý chí.
Nhà con chẳng thiếu thứ gì nhưng con về mang quà thế, mọi người vui lắm. Nếu không thất bại, nhiều người đã không phải cầu viện (nhiều hơn mức lành mạnh) đến thần thánh, khói hương. Hắn cũng đang không cảm nhận được.
Im lặng là lá vàng, là mùa thu vàng. Trong đêm, không chết, không ngủ được, thật buồn. Tôi thấy xã hội này khổ và cần làm cho nó bớt khổ càng sớm càng tốt.
Tôi có vấn đề về xoang, mũi hơi khó thở, ăn nóng, ăn cay là chảy nước. Bình thản và mệt mỏi. Dường trong mẹ luôn có khao khát về danh tiếng, với công việc mẹ lại đầy trách nhiệm nên mẹ luôn phải cố quá sức mình.
Sao lại xé sách hở con. Liên tưởng sơ sơ đến một trò hành xác. Rồi ông lại bảo: Thôi.
Ngọn lửa lớn làm ông ta hả hê man rợ. Cô gái bảo: Vô duyên. Ông lão giật thót mình: Ấm!
Trong Tuổi thơ dữ dội? Không hẳn. Họ phải thay đổi chúng thì may ra họ mới có thể đi tiếp những bước nhận thức, gạt bỏ sự đinh ninh với những quan niệm mơ hồ. Họ không thừa nhưng cũng không quá thiếu.
Đấu tranh cũng là hiện sinh, tớ thích thế. Những con đường sẽ đi đến đâu? Nhiều người đã đang và sẽ hỏi thế. Thất vọng khi họ lại thích kiểu vờ vịt hài hước chun chút vì với họ, đó mới là sự thật, mới là biết điều, mới là khiêm tốn.