Pinkyxx

Đụ tư thế nhấc chân lên cao em yêu thật kích thích

  • #1
  • #2
  • #3
  • Lũ ý nghĩ đã đầy hộp sọ, không muốn vứt đi (có cái quả thú vị, vứt đi cũng phí). Bác vòng sang phía trái tôi. Tôi tự hỏi tôi đang khóc vì thương tôi, vì đau đớn hay vì họ.

    Bởi vì những sự tiêu cực, những sự trái ngang, hèn hạ và phản bội không làm tôi ngỡ ngàng. Mẹ hỏi: Hay mẹ xin hai bác cho con về nhà nhé. Và tiếp tục đùa cợt với bạn trong màn đêm.

    Vì người tranh luận luôn lái vấn đề trệch khỏi lôgic của nó. Chúng ta đang vừa là nước nghèo lại vừa sống theo lối sống ơ hờ mà xã hội tư bản thừa nhận. Sáng nay bạn mặc cái quần bò ông anh cho, khá vừa.

    Họ càng không biết có thể bạn chẳng được gì mà cũng có thể một ngày kia, khi bạn đang cầu bất cầu bơ, người ta tặng bạn một cung điện vì một lí do mà đã lâu bạn không thèm nghĩ tới. Cháu mà làm được thì cháu giỏi. Tôi nhìn lại cái bài toán mà nghi ngờ sao dễ thế, hóa ra mình nhầm dấu, kiểm tra lại là sửa được ngay.

    Này thì… những giọt lệ bay trong lòng vắng-hoa sữa vỡ vương hương đăng đắng… Đốt xong thấy người hơi nhẹ. Nhẹ hơn thì nghe làm gì, nó bồng bột, nó trẻ dại.

    Cuối cùng thì nhà văn cũng không phải lựa chọn. Với khả năng lí luận của bạn, bạn hoàn toàn có thể bác bỏ cảm giác tự ti và đầy mặc cảm ấy. Tuy thế, đôi lúc, nó ẩn giấu những lời sấm, những câu chuyện bạn viết trong nó mà tỉnh dậy hơi tiêng tiếc vì không nhớ được nhưng nhớ là chúng hay.

    Đời bao nhiêu cảnh để đời. Cái gì cũng trôi tuồn tuột. Tôi không thân được với những thằng con trai cùng lớp.

    Hai khoang thiện, ác. Về nhà, bác bảo cháu: Cháu lành quá. Tôi bảo ông anh muốn nó sục thì bấm cái nút tròn bên trên thành bể.

    Hắn viết bằng chính tay hắn, một thứ than chì thì phải. Sở dĩ căn phòng giữa đêm vẫn có thể nhìn được là do luồng sáng nhờ nhờ tỏa ra từ phía sau cái tivi. Đơn giản là vì nếu chúng vô nghĩa, chúng sẽ không được tiếp nạp và tôi nên từ bỏ.

    Và tôi thì giữa gia đình này, ai cũng ít nhiều thương tôi nhưng lúc nào tôi cũng có mặc cảm của một thằng phản bội. Tôi nói câu tôi từng nói với mẹ: Hai năm nữa thì teo rồi ạ. Để không khóc, phải cười thôi.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap