Nhưng phải chăng là những nỗ lực tìm kiếm đáng trân trọng? Có nhiều thời điểm mà thay vì chỉ trách những người đưa ra định nghĩa ngu dốt hoặc lừa bịp, chúng ta thử mắng loài người (biết đâu có cả chúng ta) đồng lõa và biến chúng thành định kiến. Mẹ lật cuốn sách lên, nó được đổi tư thế, càng cháy tợn. Bon chen với người khác và bon chen với chính mình.
Vì chuyện cái giấc mơ vớ vẩn mà mình lại làm đồng chí ấy mất vui. Rồi cũng bước vào phòng giám đốc, nói em đã làm được gì đâu. Nó gợi lại ký ức xa xôi về những cuộc chạy đua với con chó bécgiê to sụ lông xám khắp cánh đồng.
Lát sau, bác bạn lên, mang theo chiếc đồng hồ báo thức còn kêu. Bạn quyết định chấm dứt hẳn việc đến trường với mớ kiến thức thủng lỗ chỗ, dở dang và lan man này. Tỉnh giấc vào chừng 1 giờ.
Còn muốn độc lập thì phải thông minh, rất thông minh để sinh tồn trong muôn cạm bẫy tâm lí mà người đi trước cố tình hoặc vô tình tạo ra. Sáng nay chép bài một tí. Có một điều mà bạn không rõ là thực hay trong một giấc mơ: Bạn tìm thấy trong tủ tờ đơn xin li dị.
Một giai đoạn thực tế đã và đang diễn ra là những tâm hồn chết, sau một thời gian cầm cự, dần hòa với những tâm hồn chết trước khi chào đời làm thành những khối ung nhọt. Em sẽ ngắm nó từ đời sống cũ và đời sống mới. Việt Nam vô địch! Việt nam vô địch! Họ gào lên.
Khi đã chơi thì ngoài người chơi ra, thậm chí cả bản thân kẻ đó, ai biết đấy là chơi. Bác tôi bảo: Chào chú đi con. Họ quên rằng cần có thương gia, cần có nông dân, cần có người bán hàng rong… và cần có cả nhà thơ.
Thử tiếp đến máy chạy, máy leo núi. Dù đó là hai yếu tố mâu thuẫn. Nhưng thế này thì lại không chơi được: Khách vãn, ông chú, chưa say, nâng cốc với mấy chú em thân quen.
Phần nào vì thoát khỏi mớ suy nghĩ luẩn quẩn một mình. Mà nguyên nhân là những dồn nén âm thầm xuất phát từ chính sự căm ghét (thường là vô thức) những định kiến ấy. Và dĩ nhiên, nó cần thuộc ít nhiều quyền sở hữu của họ.
Dù biết là tạm thời thôi. Dù vì chúng mà bạn bị đèo bòng, phải sống trong trạng thái chờ đợi được trả tự do. Với sự tàn tạ, còn cách nào khác đây ngoài viết.
Làm theo luật, tôi xin tôi thờ hình tượng người công an, cảnh sát nếu các chú làm như thế. Cốc đầu là họ đã sợ lắm rồi. Đến phòng nghỉ, giới thiệu đây là nơi nghỉ ngơi sau khi tập, có thể đọc sách báo, xem tivi, ngủ.