Dùng thời gian đó cho hợp lý, cho hiệu quả là vấn đề khẩn cấp nhất.Nhưng ngay khi ông khép cửa, thì trí óc của ông, đã mệt nhọc gì đâu bỗng hoá ra lười biếng.Bây giờ chúng ta kiểm điểm lại xem mỗi ngày để dành thì giờ được bao nhiêu.Còn lý trí, nó chỉ giữ trong đời ta một chỗ nhỏ nhoi.Tới nơi ông thường phải đợi xe.Sự mong mỏi mà không được thoả mãn có thể làm cho y luôn bứt rứt.Thưa bạn, thì bạn cứ bắt đầu đi.Tôi sợ những lời khuyên của tôi có giọng dạy đời và đường đột quá.Đáng lẽ nói: "Xin lỗi anh, tôi không thể tiếp anh được, tôi phải chạy lại sân quần vợt đây" thì bạn phải nói: "Xin lỗi anh, tôi không thể tiếp anh được vì tôi phải làm việc đây".Nếu phân tích kỹ thêm lòng mong mỏi, bồn chồn đó thì ta sẽ thấy nguyên do ở điều này: ta luôn luôn tự cho là phải làm thêm cái gì ngoài bổn phận của ta.
